Một đời mẹ trao
Tiếng gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua hiên nhà, những chiếc lá vàng rơi rụng lả tả, tôi ngồi bên bàn gỗ, lặng nhìn khung ảnh của mẹ. Khuôn mặt mẹ vẫn hiền hòa như ngày nào, ánh mắt ấm áp ấy như đang nhìn tôi với bao yêu thương vô hạn.
Trong lòng tôi trào dâng một nỗi xót xa, sự tiếc nuối không thể diễn tả bằng lời.
Ngày mẹ sinh tôi, tôi được nghe bà ngoại kể lại rằng, mẹ phải chịu bao đau đớn và hiểm nguy. Thân hình mẹ khi đó gầy gò, nhỏ bé, nhưng trong giây phút đau đớn nhất, mẹ vẫn cố gắng mỉm cười khi nghe tiếng khóc chào đời của tôi. Bà nói, “Đó là nụ cười đẹp nhất mà mẹ cháu từng có.” Mẹ đã phải gánh gồng trên đôi vai nhỏ bé những lo toan, khó nhọc để nuôi tôi lớn lên. Tôi biết, từng đồng tiền kiếm được từ việc làm thuê ngoài chợ, mẹ đều nhịn ăn, nhịn mặc, dành cho tôi từng miếng cơm, manh áo.
Tuổi thơ tôi lớn lên trong vòng tay mẹ, trong những đêm đông lạnh giá, mẹ luôn ôm tôi thật chặt, mặc dù chính mẹ không có lấy một cái áo dày để mặc. Tôi còn nhớ những ngày hè oi ả, mẹ quạt cho tôi ngủ, còn bản thân mẹ vẫn ngồi xoa dịu cơn đau lưng do làm việc quần quật suốt ngày. Mẹ luôn là người lặng lẽ, âm thầm hy sinh, chẳng bao giờ kể công hay mong đợi gì từ tôi.
Năm tôi đỗ đại học, mẹ khóc. Những giọt nước mắt của sự tự hào, nhưng cũng đầy lo toan cho tương lai của con. Mẹ bán đi chiếc xe cũ kỹ duy nhất, chiếc xe mà mẹ vẫn dùng để chở rau, chở củ quả ra chợ sớm. Tôi biết, mỗi đồng tiền mẹ dành cho tôi là sự đánh đổi từ mồ hôi và nước mắt. Nhưng khi đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là trách nhiệm của mẹ, là điều tự nhiên mà mẹ phải làm.
Tôi lao vào cuộc sống mới, với những ước mơ và hoài bão của riêng mình. Trong suốt những năm tháng xa nhà, tôi quên đi những lá thư mẹ viết, những cuộc gọi dặn dò của mẹ. Chỉ đến khi cuộc sống đẩy tôi vào những khó khăn, tôi mới nhớ về vòng tay ấm áp của mẹ.
Ngày tôi ra trường, tôi trở về với tấm bằng đỏ, với một chút thành công trong tay. Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi có thể báo đáp mẹ, cho mẹ những ngày tháng thảnh thơi, an nhàn. Nhưng, khi cánh cổng nhà mở ra, thứ đón chào tôi không phải là bóng dáng quen thuộc của mẹ, mà chỉ là một bàn thờ nhỏ với khói hương nghi ngút.
Tôi sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Mẹ đã ra đi. Hàng xóm kể rằng, mẹ lâm bệnh đã lâu, nhưng không muốn tôi lo lắng nên giấu kín, chỉ âm thầm chịu đựng. Mẹ vẫn ngày ngày làm việc, gom góp từng đồng để gửi cho tôi. Cho đến khi sức tàn, mẹ cũng không muốn báo tin cho tôi biết.
Giờ đây, trước di ảnh của mẹ, tôi mới hiểu ra, cuộc đời này mẹ đã trao đi tất cả cho tôi mà chẳng hề mong nhận lại. Tôi đã không kịp nói lời cảm ơn, không kịp ôm mẹ lần cuối, không kịp đền đáp những gì mẹ đã hy sinh. Tôi chỉ còn biết ôm nỗi ân hận và xót xa, bởi tất cả những gì tôi có ngày hôm nay đều từ bàn tay gầy gò ấy, từ những giọt mồ hôi thầm lặng ấy.
Mẹ đã đi rồi, mang theo cả tình yêu vô bờ bến mà tôi chỉ nhận ra khi đã muộn.