Chớp mắt một thoáng hình hài về không
Đời người như một giấc mộng trưa hè. Nửa tỉnh nửa mê, thoáng đến, thoáng đi. Vừa mới thấy đó còn đây, mà ngoảnh mặt một cái người ta đã hóa thành khói sương.
Người đời cứ mãi chạy theo danh lợi, tranh đấu hơn thua, cố giành giật một chút sắc hương giữa cõi mộng. Có kẻ mới hôm qua còn vênh vang trên đỉnh cao, hôm nay đã thất thế gục đầu rơi lệ. Có kẻ hôm nay vung tay trút bao lời cay nghiệt, mai lại hóa thành nắm tro bụi để thiên hạ tiễn đưa bằng đôi ba lời thở dài nhạt nhẽo.
Sanh như hoa đốm giữa trời, tử như sương rơi cuối ngày. Nhìn vậy mà chẳng ai tỉnh. Vẫn thấy người trước mắt hóa thành hư vô, mà cứ tưởng mình còn mãi. Vẫn biết đời là cõi tạm, mà cứ xây lâu đài trên cát. Vẫn biết chẳng mang theo được gì, mà cứ gom góp cả đời những thứ vô nghĩa.
Thế gian lắm chuyện bi hài. Người ta tranh nhau hơn thua trên một sân khấu đời tạm bợ, diễn hết vai này đến vai khác mà quên mất mình chỉ là một kẻ qua đường. Bao nhiêu kẻ mộng tưởng mình là chủ nhân vũ trụ, quyết định vạn vật để rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, đã chẳng còn ai nhớ đến tên.
Nhìn xem, những bậc đế vương oanh liệt một thời nay chỉ còn lại vài dòng chữ khắc trên bia đá rêu phong. Những anh hùng chinh chiến ngày trước oai phong lẫm liệt, bây giờ cũng chẳng bằng nắm bụi tro vùi trong lòng đất.

Một kiếp nhân sinh trăm năm ngắn ngủi, thoắt cái đã hóa thành vô hình.
Đến cuối cùng, người thắng kẻ thua có gì khác nhau? Kẻ khóc, người cười, ai rồi cũng chung một chỗ. Kẻ giàu, người nghèo, ai rồi cũng một chiếc hòm mà đi. Dẫu cho hôm nay có đội vương miện trên đầu, thì ngày mai cũng chỉ là một di ảnh đặt trên bàn thờ, để con cháu thắp một nén nhang cho có lệ.
Một kiếp nhân sinh trăm năm ngắn ngủi, thoắt cái đã hóa thành vô hình. Nếu biết trước có ngày hôm nay, sao chẳng sống trọn vẹn cho nhau từ hôm qua? Nếu biết rằng tất cả đều trở về không, sao không học cách buông tay từ khi còn sống?
Người ta nói: “Lúc sinh ra, ta khóc, người cười. Khi chết đi, ta cười, người khóc.” Nhưng nào có mấy ai cười được khi ra đi? Bởi lẽ, cả đời chỉ biết gom góp cho mình, mà chưa kịp để lại chút gì đáng nhớ cho thế gian.
Chớp mắt một thoáng… hình hài về không. Nhưng nếu có để lại được chút tình thương, một nụ cười, một tấm lòng thiện lương, thì có khi, hoa đốm giữa trời vẫn còn thoảng hương trong cõi mộng nhân gian…
Sanh như hoa đốm giữa trời
Tử như sương sớm lặng rơi cuối ngày
Mới vừa thấy đó, còn đây
Chớp mắt một thoáng… hình hài về không