Chiều tà ở quê...
Nó có hơi thở riêng, có nhịp tim ngầm nằm dưới lớp cỏ gà mọc chênh chếch bên bờ kênh, có ký ức rỉ ra từ những vết nứt nhỏ xíu trên vách lá chỗ từng dính sình tay má.
Chiều, không tới bằng đồng hồ, mà tới bằng tiếng gàu tát đìa chậm dần, bằng bóng con trâu thôi còn rượt lũ chim sâu, và bằng cách ánh nắng luồn qua tàu lá chuối như muốn nói… "Thôi đủ rồi, bữa nay sống tới đây thôi!".

Trên nền đất nứt chân chim, ông Sáu hút thuốc. Có tiếng lửa bật lên, nhỏ như một tiếng nhớ nhà, rồi tắt. Bên kia sông, đứa con gái út nhà ai chải tóc, nước cây quẹt lên hai bên má, và trong gió thơm thanh thoát mùi dầu dừa. Mùi dừa đó quyện với mùi khói rơm và tiếng chèo ghe xa xa - là bản giao hưởng không nốt nhạc, chỉ có người quê mới hiểu…
Ở đây, mặt trời không lặn, mà nhật quang rút êm xuống lòng đất như người mẹ rút tấm mền phủ lên con mình sau một ngày rong chơi mệt mỏi. Có thứ buồn rất nhỏ giọt, như sáp đèn cầy, như chai nước tương má chưa đậy nắp, như nỗi cô đơn nằm im không ai kêu tên trong lòng mấy bà già ngồi vá lưới.
Người thành phố không hiểu vì sao người quê hay ngồi thẫn ra nhìn chiều.
Thật ra không phải ngồi không mà là đang nghe.
Nghe tiếng mình tan vô đất.
Nghe ký ức rút xuống như nước ngầm.
Nghe một đời người lặng lẽ thở ra.
Có ai từng hỏi mình rằng “người quê có triết học không?”
Mình nói: Dạ có!
Chỉ là họ không viết ra. Họ nấu cơm bằng nó. Họ lợp lá bằng nó.
Họ uống một ngụm trà đường mà thở ra như thể hiểu vũ trụ này đã định hết rồi… cái gì tới sẽ tới, cái gì mất sẽ nhẹ như tro rạ.
Buổi chiều ở quê Nam Bộ là một thứ kinh nghiệm tinh thần.
Nó không kể chuyện.
Nó chỉ lặng lẽ cấy một hột nhớ thương vô lòng dạ con người, mà hễ ai từng sống qua sẽ mang suốt đời…
những buổi chiều tà ở quê
…
đẹp quá!