Chiều sâu của đời sống tỉnh thức
Giữa một thế giới đầy ồn ào, hỗn loạn và va đập không ngừng, chúng ta vẫn có thể tìm về một không gian tĩnh lặng – đó là khu vườn nội tâm bên trong chính mình.
Nếu nơi ấy đủ tĩnh để ta có thể lắng nghe tiếng nói từ trái tim, đủ sâu để không ai có thể chạm đến phần lõi an yên ấy, và đủ đẹp để mỗi ngày đều có lý do để ta yêu đời, thương người, thì không điều gì bên ngoài có thể khiến ta sụp đổ.
Một người sống tỉnh thức luôn nuôi dưỡng đời sống nội tâm phong phú. Họ không lệ thuộc vào ai để cảm thấy đủ đầy, không để người khác định nghĩa giá trị bản thân, và cũng không bị cuốn phăng khi tám ngọn gió đời – được gọi là Bát Phong – bất ngờ ập đến. Họ có thể ở một mình mà không cảm thấy cô đơn. Họ có thể giữ im lặng, nhưng trong im lặng ấy, họ vẫn giao tiếp với cuộc đời bằng một ngôn ngữ rất riêng – đó là lòng từ bi, được rải đều đến chính mình và muôn loài.

Chánh niệm là gốc rễ, là trái tim của sự hành trì. Khi chánh niệm đủ sâu, nội tâm sẽ vững vàng.
Người tỉnh thức không tìm kiếm điều gì lớn lao; họ sống sâu sắc từ những điều bình dị nhất. Mỗi ngày dành ít nhất hai mươi phút để thiền định, soi rọi lại chính mình. Họ chọn đọc những quyển sách nuôi dưỡng tâm hồn, thay vì lướt mạng chỉ để giết thời gian. Họ có thể uống trà, thiền hành, cắm hoa, làm thơ hay chỉ đơn giản là ngồi yên – tất cả đều là phương tiện để quay trở về, để ở lại trọn vẹn với chính mình.
Trái tim của sự tu tập chính là Chánh Niệm Tỉnh Giác. Khi chánh niệm soi rọi vào lời nói, ta có được Chánh Ngữ. Khi chánh niệm hiện diện trong hành động, ta hành trì Chánh Nghiệp. Khi sống có ý thức, công việc và đời sống hằng ngày trở thành Chánh Mạng. Khi tâm được an chỉ, đó là Chánh Định. Và khi thấy biết đúng đắn, ta đạt đến Chánh Kiến.
Chánh niệm là gốc rễ, là trái tim của sự hành trì. Khi chánh niệm đủ sâu, nội tâm sẽ vững vàng. Khi nội tâm vững vàng, con đường tu tập mới bền bỉ và lâu dài. Khi nội tâm đủ đầy, ta không còn đi “ăn mày niềm vui” từ người khác hay hoàn cảnh. Và khi nội tâm thật sự tịch tĩnh, thì “gió đời” dù thổi mạnh đến đâu cũng khó có thể làm ta lung lay.