Buông xả những nỗi lo âu
Ta hay nhân danh sự bận rộn, bổn phận, trách nhiệm để cho phép mình rời bỏ chính mình bất cứ lúc nào. Khi thức dậy là ta đã bắt đầu phóng tâm đi lang thang bên ngoài, tìm kiếm cái này, nắm bắt cái kia.
Ta tự cho mình cái quyền để được lo lắng liên tục hết việc này đến việc khác. Đó là sự yếu lòng, sự vướng kẹt, là thói quen chụp bắt, lo lắng, sợ hãi lâu ngày không thoát ra được.
Con thuyền tâm ta đã khẳm quá rồi. Vậy mà ta không dám vứt xuống bớt những dự án, kế hoạch, kể cả những quyền lợi tuy rất lớn nhưng làm cho phẩm chất đời sống của ta đi xuống rõ rệt, làm cho con người nặng trĩu, cộc cằn, dễ buồn, dễ giận, dễ tổn thương. Đã từng nắm giữ rất nhiều nhưng cuối cùng có cái nào ở lại lâu bền, vĩnh viễn với ta đâu?
Có cái nào giữ nguyên một trạng thái cố định đâu? Rồi ngày mai, đối mặt với cái chết, bước sang thế giới bên kia, ta mang theo được gì ngoài tâm hồn?
Mà ngay khi còn sống đây, cái ta phải đối mặt thường xuyên và chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là tâm. Vậy mà từ rất lâu rồi, ta lại bỏ rơi tâm để chạy theo thành bại, cố gắng dàn xếp, kiểm soát mọi thứ theo ý mình. Nhưng có được bao nhiêu đâu? Cảnh là của chung, là của ít nhất một người nào đó nữa mà? Làm sao kiểm soát hết được.
Hãy buông xả đi. Hãy để nó cứ là chính nó đi. Hãy để cho nhân quả và duyên sinh giải quyết đi. Ta chỉ làm những gì trong khả năng của mình thôi. Đó là giữ một tâm hồn trong trẻo, bình yên, tươi mới, dễ thương.
Đây là hành trang chúng ta có thể mang qua bao nhiêu kiếp mà không sợ hãi. Ta chỉ sợ hãi khi tâm hồn mình đã nát nhàu, vỡ vụn, khô cứng và đầy chất độc. Ta nguyện nuôi dưỡng tâm hồn bằng năng lượng bình an.