Mỗi lần cho đi yêu thương là một lần tự chữa lành
Sống đẹp không phải để cuộc đời trao lại bất cứ điều gì, mà để chính ta giữ được một trái tim an yên. Đó là món quà vô giá mà không danh vọng, không tiền tài nào có thể mua được.
Một lần mong cầu được trả ơn là một lần bỏ rơi chính mình, để mặc cho sự toan tính làm vẩn đục lòng yêu thương trong trẻo.
Một lần chờ đợi lời khen ngợi là một lần bỏ rơi chính mình, để mặc cho cái tôi khát danh vọng xiềng xích đôi chân tự do.
Một lần hành thiện mà ngấm ngầm đòi hỏi sự báo đáp là một lần bỏ rơi chính mình, để mặc cho sự ích kỷ ngấm ngầm ăn mòn trái tim tràn đầy nhân ái.
Một lần ngừng yêu thương vô điều kiện là một lần bỏ rơi chính mình, để mặc cho những cơn sóng lạnh lùng của đời cuốn trôi đi sự ấm áp trong tâm hồn.
Khi nhận ra rằng sống đẹp không phải để tích lũy tiếng khen hay sự biết ơn, mà để tâm mình trở nên nhẹ nhõm và an nhiên, chúng ta sẽ biết cách tự dọn dẹp những điều không cần thiết trong tâm trí, giữ cho trái tim mình tinh khôi như giọt sương buổi sớm.
Hạnh phúc không đến từ sự ghi nhận của người khác, mà từ chính cảm giác bình an trong lòng khi ta làm điều tốt.
Sống đẹp không phải để cuộc đời trao lại bất cứ điều gì, mà để chính ta giữ được một trái tim an yên. Đó là món quà vô giá mà không danh vọng, không tiền tài nào có thể mua được.
Khi hiểu rằng mỗi lần cho đi yêu thương là một lần tự chữa lành, ta sẽ không còn so đo tính toán, không còn mong ngóng bất kỳ sự trả ơn nào từ đời.
Hãy sống như ánh nắng, âm thầm tỏa sáng không cần ai nhắc đến.
Hãy sống như hạt mưa, lặng lẽ thấm vào đất, nuôi dưỡng cỏ cây mà chẳng mong đời biết ơn.
Sống như thế mỗi tối khi ngả lưng xuống giường, ta thấy lòng mình thanh thản và khi rời khỏi thế gian, ta mỉm cười rằng mình đã sống trọn vẹn một đời ý nghĩa.