Mình thấy mình có phước lắm...
Mình hông biết nói sao cho hết, nhưng mình rõ ràng cảm nhận được, cái đẹp đẽ của đời sống con người đôi khi không phải là những thứ rực rỡ
Mình hông biết nói sao cho hết, nhưng mình rõ ràng cảm nhận được, cái đẹp đẽ của đời sống con người đôi khi không phải là những thứ rực rỡHôm qua, lúc khoảng 7 giờ rưỡi tối, mình đi ngang qua ngã tư Công viên Lê Văn Tám, cái khúc giao giữa Điện Biên Phủ với Hài Bà Trưng (Q.1, TP.HCM). Đường sá vẫn đông như mọi bữa, nhưng lại có một khoảnh khắc nhỏ xíu làm mình cứ ngó theo miết từ đầu tới cuối.
Có một chú chắc cũng lớn tuổi rồi đương bán vé số, chú ngồi bệt dưới đất kế cái cột đèn, gần cái xe nhỏ của chú, và kế bên chú là hai con chó - tụi nó cũng được chú mặc cho bộ đồ đàng hoàng, như kiểu chú chăm cho tụi nó còn hơn cho chính mình. Trên cái xe, tờ giấy trắng được in dòng chữ lớn: "Tôi bị câm, điếc, không thể giao tiếp được". Chú ngồi im thinh, ngó mấy con chó đang nằm ngủ thiệt yên.
Sài Gòn này cũng đã quen với những người như chú, lặng lẽ và hông cần một tiếng động!
Đèn đỏ đếm còn khoảng 30 giây, lúc đó một chị đi xe máy ghé sát qua, tưởng đâu chị sẽ mua vé số. Nhưng hông phải. Chỉ hông mua, chỉ móc ra vài tờ tiền, lặng lẽ đưa cho chú - hông ồn ào, hông rầm rộ. Mà lạ lắm, mình thấy chỉ sau khi gửi chú thì chấp tay lại, rồi cúi đầu xuống nhẹ, như đang làm một nghi thức nào đó với chính bản thân, hay là với chú, hay với đời. Cúi đầu nhiều khi hông phải vì khiêm nhường, mà là vì lòng biết ơn và tôn trọng - vì nhờ có chú chỉ đã làm thêm được một chuyện lành.
Chú nhìn chị, rồi cũng cúi đầu lại, nhẹ nhàng, thinh lặng. Nhưng trong ánh mắt đó, mình thấy được một sự cảm ơn, một sự trao gửi mà hổng cần phải nói lời nào. Sài Gòn - đôi khi, hông cần đến những tiếng ồn ào hay những ánh đèn sáng rực. Nó chỉ cần những khoảnh khắc thiệt nhỏ, những nghĩa cử giản đơn - như một nhành bông dại hiếm hoi nở lặng lẽ, giữa cái thành phố nhóc nhách nhựa đường với xi măng.
Mình thấy mình có phước lắm, khi được chứng kiến cảnh này. Cảnh giữa phố sá xô bồ, xe cộ nhộn nhịp, nhưng trong cái khoảnh khắc đó lại có một sự lặng thinh, không lời. Nó hổng ồn ào, hổng phô trương, nhưng lại khiến lòng mình như lắng lại, như có gì đó thấm vô thiệt sâu.
Mình hông biết nói sao cho hết, nhưng mình rõ ràng cảm nhận được, cái đẹp đẽ của đời sống con người đôi khi không phải là những thứ rực rỡ, một nụ cười, một cái cúi đầu, một bàn tay trao ra trong im lặng - đó là những điều rất đẹp, rất con người….
Thì ra, có những thứ tình thương hông cần phải lên tiếng!