Hạnh phúc chưa bao giờ rời đi
Người biết lắng nghe sâu sắc là người từng trải qua những khoảng thời gian dài bị hiểu lầm, tổn thương bởi những lời nói vô tình.
Chính nhờ những lần đau ấy họ học cách lặng thinh, học cách nghe mà không phán xét để trái tim mình trở thành nơi trú ngụ an lành cho người khác.
Người có bước chân chậm rãi, vững chãi là người từng bước qua những con đường đầy gập ghềnh, những đoạn dốc tưởng chừng như không thể leo nổi. Họ hiểu rằng vội vã chẳng giúp đi xa hơn, nên mỗi bước chân giờ đây mang theo sự trọn vẹn của hiện tại, chẳng sợ ngã, chẳng cần hối hả.
Người có ánh mắt bình thản là người từng phải đối diện với những biến cố dữ dội nhất, nơi họ tưởng như tất cả đang sụp đổ. Nhưng chính từ những đổ vỡ ấy, họ nhận ra rằng không gì thực sự mất đi chỉ là mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó. Từ đó, đôi mắt họ không còn dao động trước những giông tố của cuộc đời.
Hạnh phúc là một sự lựa chọn
Ảnh minh họa.
Như ngọn núi lớn được hình thành qua hàng ngàn năm gió thổi, mưa dập. Trải qua bao lần bị bào mòn, từng tảng đá rơi xuống, ngọn núi ấy vẫn đứng vững không mất đi dáng hình uy nghiêm của mình.
Như dòng suối nhỏ len qua những tảng đá khô cứng, không phàn nàn không quay đầu. Nó cứ thế uốn mình, kiên nhẫn chảy để một ngày nước trong lành ấy nuôi dưỡng những cánh đồng xa xôi, mang sự sống đến cho muôn loài.
Có lẽ, ai trong đời cũng cần đi qua những cơn mơ phù phiếm, những khát vọng xa hoa của một thời trẻ dại. Rồi một ngày, ta mới chợt dừng lại, nhận ra điều quý giá nhất không nằm ở phía trước mà là trong sự giản dị của phút giây này.
Để trái tim thôi đập rộn ràng trước những điều hào nhoáng.
Để bàn tay thôi níu kéo những gì chẳng thuộc về mình.
Để những vết thương ngày cũ hóa thành ký ức, dịu dàng nhắc nhở ta về một thời non dại.
Có những điều chỉ được hiểu khi lòng đã trải qua đủ giông gió. Như cách một tán cây lớn che chở được cho nhiều sinh linh hơn, bởi rễ nó từng phải cắm sâu qua tầng đất cằn khô nhất.
Bình yên không phải là thứ mà ta phải kiếm tìm mãi nơi những nơi xa xôi.
Bình yên là khi ta đủ can đảm ngồi lại với chính mình, buông bỏ những giấc mơ xao động để nhận ra rằng:
Hạnh phúc chưa bao giờ rời đi.
Nó vẫn luôn ở đó trong ánh mắt, trong hơi thở, trong từng nhịp đập lặng lẽ của trái tim.