Được mất trong kiếp nhân sinh
Mạng sống con người ngắn ngủi, cho nên nó quý giá vô cùng. Chúng ta may mắn đến được với thế giới này một chuyến, có phải cũng nên trân trọng, cố gắng làm những gì tốt đẹp nhất, hữu ích nhất để lưu lại dấu vết ở cuộc đời này không?
Không có đắng đót của khổ đau thì làm sao biết được vị ngọt ngào của hạnh phúc.
Khi cho rằng cuộc đời của mình là khổ nhất, buồn nhất, đau nhất thì chúng ta sẽ tỏ vẻ thờ ơ khi người khác kể về số phận của họ. Lúc đó, chúng ta thấy vấn đề của người kia không “xi nhê” gì so với hoàn cảnh bi đát của mình.
Sự thật thì, ai rồi cũng đau, cũng buồn khổ cả. Và cuộc sống buộc chúng ta trải qua đủ mùi vị, đủ các cung bậc cảm xúc - buồn, vui, thất vọng, bi đát…để hiểu sâu hơn giá trị tồn tại của kiếp người.
Chính những bi đát trong cuộc đời sẽ tạo nên thứ đau thương. Và chính thứ đau thương giúp chúng ta trưởng thành hơn trong cuộc sống. Nếu chưa từng trải qua cơn đói cồn cào, bạn sẽ không thấy được giá trị của việc có đầy đủ thức ăn ngày ba bữa.
Nếu chưa từng nếm trải cảm giác lội bộ dưới trời đông, trong cảnh tuyết rơi lạnh buốt tê lòng, bạn sẽ không thấy được sự quý giá khi được trú ngụ trong ngôi nhà ấm áp.
Nếu chưa từng nếm trải những cuộc chia ly đau lòng đến nghẹt thở, bạn sẽ không bao giờ biết trân quý những phút giây hội ngộ, tương phùng. Cuộc đời này là vậy, không có bùn thì chẳng mọc được hoa sen, không có đá thì chẳng bao giờ hình thành nên viên ngọc quý.
Cũng vậy, người người sợ khổ đau, nhà nhà lánh xa khổ đau, xem khổ đau là kẻ thù, là con ghẻ. Nhưng liệu không có khổ đau, bạn có biết mình từng có những phút giây hạnh phúc? Nếu không có khổ đau, bạn còn đủ dũng khí, sự kiên cường để bước qua sự yếu đuối của bản thân, rồi chiến đấu đến cùng để chinh phục tượng đài hạnh phúc?
Vậy nên, không có đắng đót của khổ đau thì làm sao biết được vị ngọt ngào của hạnh phúc. Nhờ có thú đau thương, nhờ trải qua những cơn bỉ cực, nhờ những lửa hận tình thù, chúng ta mới bắt đầu trân quý cuộc sống đang diễn ra, biết quý trọng sinh mạng và hiểu thấu giá trị tình người trong kiếp nhân sinh.
Vì mạng sống con người ngắn ngủi, cho nên nó quý giá vô cùng. Chúng ta may mắn đến được với thế giới này một chuyến, có phải cũng nên trân trọng, cố gắng làm những gì tốt đẹp nhất, hữu ích nhất để lưu lại dấu vết ở cuộc đời này không? Tôi có niềm tin rằng chính mình, rằng bạn, rằng tất cả chúng ta sẽ làm được.
Ta vốn sợ điêu linh cùng giông bão
Giữa chợ đời không bến đậu thuyền neo
Hiểu được - mất, còn - không trong cõi tạm
Tĩnh tâm thôi là đã thấy an rồi.