Chữa lành bắt đầu khi ta thôi oán trách...
Thứ đã qua chẳng làm ta tổn thương thêm, nhưng chính ta lại làm mới nỗi đau ấy mỗi ngày bằng cách đổ lỗi, giận dữ, hoặc oán hận. Chúng ta lầm tưởng rằng việc trách cứ sẽ làm nhẹ lòng mình, nhưng thật ra nó chỉ khiến trái tim nặng thêm.
Không có ai đi qua đời mà không để lại những vết xước, nhưng có người mãi loay hoay trong nỗi đau cũ, chẳng biết cách xoa dịu trái tim mình. Có những người sống cả đời như thể đang đi trong một khu rừng rậm, tay cầm con dao cùn, chặt vào mọi thứ xung quanh mà không biết rằng, chính họ là người làm mình mệt mỏi nhất.
Có nỗi đau bé thôi, nhưng có người mang theo cả đời không đặt xuống. Có tình thương ở ngay đây, nhưng có người mải miết tìm kiếm nó nơi người khác, cuối cùng lại mất đi chính mình.
Đau nhất không phải là những gì đã xảy ra, mà là cách chúng ta bám víu vào nó. Thứ đã qua chẳng làm ta tổn thương thêm, nhưng chính ta lại làm mới nỗi đau ấy mỗi ngày bằng cách đổ lỗi, giận dữ, hoặc oán hận. Chúng ta lầm tưởng rằng việc trách cứ sẽ làm nhẹ lòng mình, nhưng thật ra nó chỉ khiến trái tim nặng thêm.
Nếu một người lạc mất ánh sáng từ bên trong, họ sẽ nhìn đâu cũng thấy tối. Họ trách cuộc đời, trách những người đi qua, nhưng chẳng mấy ai tự hỏi: “Liệu chính mình đã sống đủ yêu thương chưa?” Nếu không biết cách ôm lấy chính mình, dù có đi đến tận chân trời, người ta cũng chẳng tìm thấy bình yên.

Chữa lành không phải là xóa bỏ mọi vết thương, mà là biết cách để chúng ngủ yên. Yêu thương không phải là thứ cần được nhận về, mà là điều ta có thể trao đi. Có những thứ nằm ngay trong tay, nhưng vì mãi nhìn ra ngoài mà ta để lỡ. Nếu không biết trân trọng chính mình thì dù cả thế giới yêu thương bạn, bạn vẫn sẽ cảm thấy cô đơn.
Cuộc hành trình tự trách mình hay trách người khác chỉ là một vòng tròn khép kín, nơi ta cứ mãi quay đi quay lại mà không thấy lối ra. Người không hiểu rằng tha thứ là một món quà cho chính mình, sẽ mãi bị ràng buộc vào những sợi dây vô hình của quá khứ. Họ bước đi mà chẳng bao giờ đến, tìm kiếm mà chẳng bao giờ thấy.
Người trách kẻ khác làm tổn thương mình, nhưng đâu hay chính mình cũng từng là vết xước trong cuộc đời của người khác.
Trong góc tối của tâm hồn có một nỗi buồn đang rỉ máu, nhưng không ai nhìn thấy. Có người đi qua đời bạn, để lại một vết cắt nhưng cũng có người đi qua, để lại một hạt mầm yêu thương. Điều quan trọng là bạn chọn nhìn vào đâu.
Có người dừng lại bên bờ vực của đau khổ chỉ vì không đủ can đảm để bước tới. Họ chọn ngồi xuống, trách cuộc đời bất công mà không biết rằng chỉ cần buông bỏ, họ đã có thể nhìn thấy một con đường khác.
Chữa lành bắt đầu khi ta thôi oán trách – không phải vì người khác xứng đáng được tha thứ, mà vì chính ta xứng đáng được bình yên.