GIA ĐÌNH

Tiền nhiều để làm gì?

01/11/2025 - 13:33

Đi tỉnh thăm chị bạn giáo viên đã nghỉ hưu, chồng mất, con gái đi học xa. Cũng mừng cho chị có căn nhà chắc chắn. Đất nông thôn rộng, phía trước nhìn ra con lộ chính, chị mở tiệm bán tạp hóa.

Chị nói, coi bán lặt vặt vậy chứ cộng với tiền hưu, chị sống khỏe, nuôi con ăn học mà còn tiết kiệm mỗi tháng một ít.

Nhìn tiệm tạp hóa của chị, hàng hóa nhiều, chất đầy phía trước, bày biện khá hơ hỏng, trong khi chủ thì đi lại khó khăn. Nghĩ thầm trong bụng, bọn trộm vặt chạy ngang lấy, chủ không hề biết và có biết cũng chẳng kịp trở tay. Chuyện mất hàng trị giá vài trăm ngàn đồng dễ như không.

Nhớ có tiệm tạp hóa ở TP.HCM, bọn trộm chạy ngang rinh cả thùng bia, chủ để hớ hênh bên ngoài. Liền kể với chị chuyện mất hàng như trên, chị chỉ cười nói: Trộm có lấy, mất thì thôi, chứ làm gì!

Hơi ngạc nhiên trước lập luận trên, tôi còn bày cho chị mua tấm lưới như lưới cá, bao chung quanh các mặt hàng để bên ngoài. Chị cũng cười cười, rồi nói: Đã bảo, mất rồi thôi mà!

Suốt buổi thấy cảnh chủ cứ ở trong nhà nói to với người mua hàng: Mua gì con? Ừ cứ lấy đi, có giá tiền trên đó! Có thối tiền không? Không à, vậy cứ để tiền ở ngay đó lát cô ra lấy.

 Ảnh minh hoạ.

 Ảnh minh hoạ.

Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Thậm chí, tiền để dằn bên ngoài, bán hàng hai, ba người mới ra lấy. Hỏi sao chị không kiểm tra, họ ăn gian hay lấy hàng không trả tiền sao?

Chị lại cười kha khả: Ở đây biết hết mà. Không phụ huynh học sinh cũng là học sinh. Ai lại ăn gian của mình. Thí dụ gặp người xấu, mất thì thôi! Lo mất thì cũng mất rồi, mà mất rồi buồn chi?

Lần đầu tiên tôi thấy có người xem chuyện mất hàng, hay mất tiền là chuyện cỏn con, chẳng đáng quan tâm. Có thể đây là làng quê yên bình, con người còn thánh thiện và chị bạn có niềm tin cao nơi những người chung quanh? Thiệt khó lý giải. Ở đất chợ dễ thấy cảnh người ta ăn lường nhau, gian xảo, trộm cắp. Chỉ cần vài ngàn đồng người ta có thể xỉa xói, đánh nhau, vậy mà ở đây một cô giáo về hưu, tiền của chẳng là bao, mà lại xem đồng tiền chẳng ra cái đinh gì!

Một niềm vui khác, khi thấy nhiều người, nhiều cháu đi ngang giơ gói gì đó, rồi gọi: Cô ơi, cô ơi! Xong rồi bỏ xuống ngay trên quày hàng.

Hóa ra đó là bó rau củ, trái cây nhà trồng... tặng cô giáo. Chị bảo có bữa người tặng quà nhiều quá, ai lại mua hàng, hỏi có thích ăn không, tặng luôn vì nhà chỉ có một mình. Thế là món quà có khi xoay vòng tới người thứ ba. Niềm vui bố thí như thường xuyên có trong chị, một cô giáo trên 60 tuổi, ốm yếu, đi đứng nặng nề, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ. Chị bảo: Tối coi vậy, một mình mà chẳng cô đơn vì mấy bà hàng xóm thường qua coi TV chung, nói chuyện làng xóm cũng vui. Có bữa làm biếng chẳng vào nhà, ngủ ngay tiệm tạp hóa luôn.

Còn hôm nào nhà người khác có tang, chị lại theo hội nhóm đến đọc kinh hộ niệm cho người đã khuất. Chị vốn là Phật tử, đọc kinh hộ niệm là chuyện thường tình, gặp đám tang người Công giáo, chị cũng đọc kinh theo luôn. Lúc đầu phải có sách, sau quen thuộc, đọc thuộc luôn làm nhiều người đạo Công giáo cũng ngạc nhiên.

Chị bảo: Đạo ai nấy giữ, đọc kinh như lời chia buồn với gia đình, như lời cầu nguyện họ sớm siêu thoát, vậy mà!

Chị kể mới đây, phía trước mặt tiền còn rộng, liền cho hai hộ nghèo mượn chỗ buôn bán. Một bán cháo lòng, một bán quán ốc nhậu lề đường. Mới đầu thì chỉ nghĩ giúp người nghèo buôn bán, chị cũng không lấy tiền thuê chỗ, cho họ bán, hầu muốn họ thoát nghèo.

Bán đâu mấy bữa mới thấy ồn ào của hai quán nhậu. Bên bán cháo lòng cũng bán vài xị đế, bên bán ốc cũng bán vài chai bia. Đêm ồn ào ngủ không yên. Lỡ cho người ta bán, chị không đành đuổi đi mà cứ chịu đựng, xem là cái nghiệp của mình phải gánh chịu vì tính không tới!

Được đâu vài bữa, nhậu nhẹt nhiều quá, đánh nhau liên tục, một phần vì công an xã xuống nhắc nhở, phần bán không lời bao nhiêu, mà bị mấy cha nhậu quỵt tiền, nên hai hộ nghèo trên dẹp quán. Chị liền cho hai hộ khác bán rau cải và bông. Thế là không ồn ào, không cãi vã.

Chị nói: Phật đã dạy rồi, bán buôn là không được buôn bán vũ khí, rượu chè, phụ nữ... Lời vàng nói chẳng có sai! Một lần rút kinh nghiệm tới già!

Đâu chỉ chuyện buôn bán, phía sau nhà còn mảnh vườn kha khá trồng cao su. Cao su đã đến lúc thu hoạch được, chỉ cũng để không. Ngạc nhiên, nói chị cho người khác cạo khoán, họ trả tiền cho. Chị chỉ nói, ít quá lấy tiền cũng ngại, thôi để đó cho cỏ khỏi lên. Ít năm nữa con gái học xong, về lấy chồng, lúc đó giao cho hai vợ chồng canh tác, muốn trồng gì thì trồng, mình già cả rồi, bon chen, trồng này, trồng nọ, có khi mất vốn, mất cả công sức... Trong khi mình thì tuổi già sức yếu, đi tới đi lui chỉ trong nhà, bon chen làm chi, kiếm được mấy đồng bạc mà khổ cái thân!

Chị bạn tôi không tuyên bố gì, nhưng tôi hiểu cách sống của chị, không coi trọng đồng tiền, lấy từ bi hỉ xả làm lẽ sống. Có lẽ vì vậy mà mọi người quý chị. Có thể vì vậy mà tiệm tạp hóa của chị lúc nào cũng đông khách, không ai ăn trộm hàng... Và tối đến, sống một mình mà chị chẳng cô đơn khi hàng xóm qua trò chuyện làm vui. Có rất nhiều người như chị, trong cuộc sống này, chọn vừa đủ làm vui, làm điều hạnh phúc, không bon chen với đồng tiền.

Một cuộc đời nhẹ nhàng trôi trong một khúc ca trên sông êm đềm. Đúng rồi! Tiền nhiều để làm gì, để rồi cuộc sống không hạnh phúc.

Theo PHẬT GIÁO
Nguồn: https://phatgiao.org.vn/tien-nhieu-de-lam-gi-d96809.html
...