GIA ĐÌNH

Tắt kết nối bên ngoài, bật kết nối bên trong

06/11/2025 - 09:30

Có những ngày tôi bỗng muốn biến mất - không điện thoại, không e-mail, không tin nhắn, không mạng xã hội, không bất kỳ kết nối nào với thế giới bên ngoài.

Chỉ một mình với không gian yên ắng, nơi tiếng gió khe khẽ luồn qua kẽ lá cũng đủ để nghe lòng mình khẽ thở.

Và lạ thay, giữa một thời đại mà người ta sợ “mất kết nối” như sợ lạc giữa hoang đảo, tôi lại thấy mình đang… được kết nối thật nhất - với chính mình.

 Kết nối bên trong.

 Kết nối bên trong.

Khi mọi thiết bị tắt đi, không còn thông báo rung lên từng phút, không còn dòng chữ “đã xem” hay “đang nhập”, ta mới chợt nhận ra: bao lâu rồi ta chưa thật sự im lặng? Bao lâu rồi ta sống trong âm thanh của người khác mà quên mất âm thanh của nội tâm mình? Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta tưởng mình đang sống nhiều hơn, nhưng thật ra lại đang sống ít đi - ít cảm nhận, ít lắng nghe, ít hiện diện.

Tôi gọi khoảng thời gian ấy là “khoảng dừng”. Giống như thiền sinh trong giờ tọa thiền, chỉ ngồi yên, không làm gì cả, chỉ quan sát hơi thở ra - vào. Ban đầu, tâm loạn động lắm: hết nhớ công việc, lại lo tin nhắn, lại sợ bỏ lỡ điều gì. Nhưng rồi dần dần, khi không còn phải chạy theo thông tin, đầu óc nhẹ dần, thân thể cũng buông lỏng. Và tôi nghe rõ tiếng mình - không phải bằng tai, mà bằng sự tĩnh lặng của tâm.

Trong thiền, người ta nói đến “phản quan tự kỷ” - quay về soi lại chính mình. Thì ra, khi thôi hướng ra ngoài, ta mới có thể nhìn sâu vào trong. Ở đó không có hình ảnh rực rỡ của mạng xã hội, không có sự so sánh, hơn thua, không có những lời khen chê chóng vánh. Ở đó chỉ có hơi thở, có tiếng tim, có một con người thật thà, mộc mạc, không cần tô điểm. Đó là cái “ta” vốn nguyên sơ, nhưng lâu nay bị che khuất bởi quá nhiều tiếng ồn.

Buổi sáng không mở điện thoại, chỉ pha một ly trà, ngồi nhìn sương tan trên ngọn cây, thấy thời gian chậm lại. Từng giọt trà rơi xuống, lan hương dịu nhẹ - cũng giống như hơi thở ta, nhỏ bé thôi, mà đủ để nuôi sống cả một ngày an tịnh. Tôi chợt hiểu, hạnh phúc không phải là có thật nhiều mối liên hệ, mà là biết chọn lọc những liên hệ cần thiết, trước hết là với chính mình.

Người tu gọi đó là “hồi quang”, người đời gọi là “nghỉ ngơi”. Nhưng thật ra, cả hai chỉ là một: trở về bên trong để thấy lại bản tâm an nhiên vốn sẵn. Bởi như Đức Phật từng dạy: “Tâm tĩnh lặng, vạn pháp đều tĩnh.” Thế giới xung quanh không thật ồn - chỉ là lòng ta chưa yên. Khi lòng yên, thì dù ở giữa chợ đời, ta vẫn có thể nghe được tiếng gió dịu dàng trong tâm.

Khi ngồi trong im lặng, tôi nhận ra hạnh phúc không đến từ thông tin mới, mà từ sự cũ kỹ trong ta được lắng nghe lại. Một vết thương cũ, một nỗi sợ xưa, một ước mơ bị quên lãng - tất cả trở lại, và tôi chỉ ngồi yên, nhìn chúng như nhìn mây bay. Không cần xua, không cần giữ. Mọi thứ đến rồi đi, như hơi thở ra vào, như ngày và đêm nối tiếp.

Khi thế giới tắt tiếng, ta mới thấy mình đang sống thật. Khi không còn phải “trả lời ai”, “đăng gì”, “xem gì”, ta mới có thể hỏi mình: “Tôi đang cảm thấy gì?”. Câu hỏi này là khởi đầu của thiền, của tỉnh thức.

Và rồi khi bật lại điện thoại, tôi không còn cảm giác bị kéo đi nữa. Tôi không tìm thông báo, mà chỉ thấy lòng nhẹ. Hóa ra, thế giới chẳng bao giờ mất, chỉ là tôi cần rời đi một chút để trở lại rõ ràng hơn.

Thỉnh thoảng, bạn hãy thử “mất kết nối” như thế. Không phải để trốn chạy, mà để trở về. Vì chỉ khi ngắt khỏi thế giới ồn ào ngoài kia, ta mới thực sự kết nối được với thế giới tĩnh lặng bên trong - nơi hạnh phúc vẫn luôn hiện hữu, chờ ta quay về.

Theo PHẬT GIÁO
Nguồn: https://phatgiao.org.vn/tat-ket-noi-ben-ngoai-bat-ket-noi-ben-trong-d97195.html
...