Ta nên yêu ta
Có lúc tôi tự hỏi: giữa cuộc sống đầy những chuẩn mực, so sánh và áp lực này, đâu mới là con đường để mỗi người tìm thấy hạnh phúc thật sự? Và rồi, câu trả lời lặng lẽ hiện ra: ta cần học cách yêu lấy chính mình.

Ảnh minh họa của Pexels
Yêu mình không đồng nghĩa với sự ích kỷ hay chỉ biết chăm chăm lo cho bản thân. Yêu mình là dám sống đúng với bản chất, với những giá trị trong sáng vốn có, thay vì chạy theo ánh nhìn phán xét của người khác. Không cần cố gắng trở nên nổi bật, không cần gồng mình để được công nhận, chỉ cần ta biết gìn giữ nét riêng, sống tử tế và trọn vẹn trong cho - nhận, tự khắc sẽ toát lên một sức hút dịu dàng mà không cần phô trương.
Sự dịu dàng ấy, tôi nghiệm ra, không phải là yếu đuối. Ngược lại, đó là sức mạnh lớn lao. Người dịu dàng thường mềm mại trong lời nói, uyển chuyển trong cách cư xử, nhưng khi cần vẫn giữ được sự kiên định trước những lựa chọn quan trọng. Đó là kiểu mềm mà không gãy, dẻo mà vẫn bền. Giữa một xã hội nhiều biến động, ai có thể dung hòa được cả sự mềm mại lẫn kiên cường ấy, hẳn sẽ vững chãi bước đi trên con đường của mình.
Chúng ta không nhất thiết phải sống quá vội vã. Trong vòng xoáy công việc và toan tính, đôi khi chỉ cần chậm lại, để lắng nghe tiếng thở của mình, để nhìn thấy một tia nắng mai lọt qua ô cửa, để thưởng thức trọn vẹn vị ngọt của tách trà buổi sớm… những điều nhỏ bé ấy mới chính là nền tảng cho niềm vui sâu sắc. Khi biết tận hưởng từng khoảnh khắc, ta sẽ nhận ra hạnh phúc chưa bao giờ là điều xa vời, mà luôn trú ngụ ngay trong đời thường.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Sẽ có những lúc ta phải đối diện với hiểu lầm, bất thành ý, hay thử thách làm ta mỏi mệt. Trong những khi ấy, điều quý giá nhất chính là giữ cho trái tim mình luôn ấm áp và bình hòa. Đừng để những gai nhọn của đời làm khô cằn tình thương trong ta. Chính tình yêu thương, với bản thân và với người, sẽ trở thành ngọn lửa giúp ta đi qua sóng gió mà không lạc mất chính mình.
Yêu mình cũng đồng nghĩa với việc tập rộng lượng và khoan dung. Nếu ta cứ mãi nuôi dưỡng giận hờn, cứ khăng khăng giữ chặt những điều làm mình tổn thương, chẳng khác nào tự hành hạ tâm trí. Ngược lại, khi biết buông bỏ những điều không cần thiết, ta mới tạo được khoảng không cho sự bình an. Không gây tổn thương cho người, không để đời vướng víu bởi những vết xước ta tạo ra, và cũng không tự dày vò bản thân bằng mặc cảm hay trách móc, đó là cách ta nuôi dưỡng một khu vườn an lạc trong tâm hồn.
Có lẽ, điều khó nhất lại cũng là điều giản dị nhất: biết yêu chính mình. Khi ta thật sự biết thương ta, ta sẽ không còn chạy đuổi trong mệt nhoài để được ai đó công nhận. Khi ta học cách tự ôm lấy những nỗi buồn, tự an ủi mình bằng sự bao dung, thì hạnh phúc sẽ đến như một dòng suối trong lành, tự nhiên và tràn đầy. Và khi ấy, ta không chỉ tỏa sáng cho riêng mình, mà còn dịu dàng lan tỏa ánh sáng ấy đến với mọi người chung quanh.
Hóa ra, yêu mình không phải để rời xa thế gian, mà để biết cách sống chan hòa, hiền lành, mà vẫn vững chãi. Giữa đời sống đầy sóng gió, người biết yêu mình chính là người có khả năng đem lại an yên cho chính mình và cho cả những ai may mắn được ở cạnh bên.