GIA ĐÌNH

Mỗi buổi sáng là một phép màu

23/10/2025 - 08:50

Thực sự, mỗi ngày đều là một món quà vô giá, và mỗi sáng thức dậy là một cơ hội để bắt đầu lại.

Buổi sáng hôm nay, khi mở mắt ra, tôi chợt nhớ đến lời dạy của Thiền sư Nhất Hạnh: “Buổi sáng thức dậy, tôi thấy đây là một buổi sáng duy nhất không giống với buổi sáng nào. Người ta thường nghĩ rằng có nhiều buổi sáng có thể để dành, nhưng không ai để dành được bất cứ một buổi sáng nào, bởi vì mỗi buổi sáng là một buổi sáng đặc biệt”.

 

 

Chúng ta thường sống như thể mình còn rất nhiều ngày để tiêu xài. Buổi sáng nào cũng vội vàng, cắm đầu vào công việc, vào điện thoại, vào những lo toan chưa kịp dứt của hôm qua. Ta hiếm khi dừng lại để cảm nhận ánh nắng đang chiếu qua cửa sổ, tiếng chim hót ngoài hiên, hay mùi cà phê thơm trong gian bếp nhỏ. Tâm ta bị cuốn theo kế hoạch, áp lực, mục tiêu, mà quên mất điều giản dị nhất: ta đang còn sống.

Thiền sư Nhất Hạnh từng nhắc: “Khi bạn mở mắt và mỉm cười, đó đã là một phép lạ”. Quả thật, có biết bao người hôm qua còn hiện hữu, hôm nay đã không còn cơ hội thức dậy. Có bao người đang phải nằm viện, chỉ ước có một buổi sáng bình thường như ta.

Thế nên, việc ta được mở mắt, hít thở, nhìn thấy ánh sáng - đó đã là ân phước lớn lao. Mỗi sớm mai, thay vì than mệt, than bận, thử nói với lòng mình: “Hôm nay là một ngày mới, tôi biết ơn vì được sống”. Một lời tự nhủ nhỏ cũng đủ thay đổi năng lượng cho cả ngày.

Sự đặc biệt của buổi sáng không nằm ở sự khác biệt bên ngoài, mà ở tâm thái của người đón nhận. Nếu tâm ta rối ren, buổi sáng đẹp cũng trở nên u ám. Nếu tâm ta an, dù mưa gió ngoài kia, vẫn thấy yên bình. Cùng một bình minh, nhưng người biết sống tỉnh thức sẽ thấy ánh sáng là niềm vui, tiếng chim là tiếng cười, còn người bị lo âu chi phối chỉ thấy thêm một ngày vất vả. Vấn đề không nằm ở hoàn cảnh, mà ở cách ta nhìn.

Cuộc sống hiện đại khiến con người luôn vội. Ta chạy đua với thời gian, tìm kiếm tương lai, nhưng lại đánh mất hiện tại - thứ duy nhất ta thật sự có. Ta để ngày hôm qua chi phối, để ngày mai ám ảnh, mà quên mất giây phút này đang trôi đi không bao giờ trở lại. Bởi vậy, Thiền sư mới nhắc rằng “không ai để dành được một buổi sáng nào”. Mỗi buổi sáng qua đi, dù ta sống vội hay chậm, cũng sẽ không trở lại lần nữa.

Sống chậm lại một chút, không phải là dừng mọi việc, mà là đặt trọn vẹn tâm mình vào việc đang làm. Khi đánh răng, biết rằng mình đang đánh răng. Khi ăn sáng, thật sự thưởng thức từng miếng ăn. Khi đi ra đường, nhận biết gió chạm lên da, nghe tiếng xe cộ, nhìn ánh nắng rọi qua tán cây. Đó chính là thiền trong đời sống- sự tỉnh thức trong từng hơi thở. Khi ta sống như vậy, mỗi buổi sáng đều trở nên mới mẻ, dù cảnh vật chẳng thay đổi.

Và rồi, ta nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao. Nó nằm trong khoảnh khắc được ngồi bên người thân, được nghe tiếng cười của con trẻ, được nhìn bầu trời xanh sau cơn mưa. Mỗi sáng là một cơ hội để yêu thương, để tha thứ, để bắt đầu lại điều dang dở.

Không có buổi sáng nào lặp lại, cũng như không có ngày nào trở lại. Bởi vậy, hãy trân quý từng sớm mai, sống thật chậm, thật sâu, và mỉm cười khi thấy ánh sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa. Vì biết đâu, chính buổi sáng hôm nay - tưởng bình thường - lại là buổi sáng đẹp nhất đời ta.

Theo PHẬT GIÁO
Nguồn: https://phatgiao.org.vn/moi-buoi-sang-la-mot-phep-mau-d97048.html
...