Ai thuộc về bạn, họ sẽ ở lại
Trong đời, chúng ta ai cũng trải qua những mối quan hệ đến rồi đi, những gắn kết tưởng chừng bền chặt nhưng cuối cùng tan biến như khói sương.
Mỗi khi một người rời xa, ta thường tự hỏi: tại sao lại thế, lẽ nào tất cả chỉ là vô nghĩa? Nhưng nhìn sâu hơn, sẽ thấy mọi mối quan hệ đều có nhân duyên: có duyên khởi thì có duyên diệt. Có người đến để cho ta một bài học, có người đến để đồng hành một đoạn đường. Không ai có thể ở bên ta mãi mãi, và cũng không ai có thể rời đi khi duyên chưa hết.

Triết lý duyên khởi trong Phật giáo dạy rằng, mọi sự trong đời đều do nhân duyên hội tụ mà thành. Không có gì tự nhiên sinh ra hay tồn tại độc lập. Một đóa hoa nở là nhờ đất, nước, ánh sáng, hạt giống. Một tình bạn hình thành là nhờ sự gặp gỡ, đồng cảm, cùng chia sẻ. Nhưng khi nhân duyên tan rã, hoa cũng tàn, tình bạn cũng nhạt. Đó không phải là lỗi của bất cứ ai, mà chỉ là sự vận hành tự nhiên của cuộc sống.
Chúng ta thường đau khổ vì không chấp nhận sự thật này. Ta níu kéo một tình yêu đã cạn, ta cưỡng cầu một mối quan hệ đã mỏi, ta bám víu vào hình bóng cũ chỉ vì sợ trống vắng. Nhưng càng bám, ta càng khổ, bởi dòng chảy nhân duyên không bao giờ đứng yên. Cưỡng cầu là trái với quy luật, và trái với quy luật thì tất yếu sinh đau. Đức Phật từng dạy: nguồn gốc khổ đau chính là ái dục - mong cầu những gì không thuộc về mình, không còn phù hợp với mình.
Nếu ta đủ can đảm buông tay, sẽ thấy nhẹ nhõm. Bởi thật ra, ai thật sự thuộc về ta, sẽ tự nhiên ở lại. Một tình bạn chân thành, dẫu có đi xa năm tháng, khi gặp lại vẫn nguyên vẹn tình nghĩa. Một tình thương sâu đậm, dẫu trải qua thử thách, vẫn đủ sức bền bỉ vượt qua sóng gió. Những gì không thuộc về ta, dù có giữ chặt đến đâu, cũng sẽ vuột mất. Vậy nên, thay vì đau khổ vì những cuộc chia tay, hãy biết ơn vì sự gặp gỡ. Họ đến, để ta học điều gì đó, để ta lớn thêm một chút, hiểu thêm một phần, rồi rời đi khi vai trò đã xong.
Có người đến để dạy ta kiên nhẫn. Có người đến để dạy ta yêu thương. Có người đến để cho ta thấy mình cần thay đổi. Có người đến chỉ để đi cùng một đoạn, đủ cho ta cảm nhận hơi ấm đồng hành. Nếu biết nhìn các mối quan hệ như vậy, ta sẽ thôi trách móc, thôi giận hờn, mà thay vào đó là sự biết ơn. Bởi chính họ đã góp phần tạo nên ta hôm nay, dù bằng cách êm ái hay đau đớn.
Trong đời, sự trưởng thành nhiều khi không đến từ thành công, mà đến từ những lần mất mát. Khi một người rời đi, ta học cách đứng vững một mình. Khi một mối quan hệ khép lại, ta học cách yêu thương mà không chiếm hữu. Khi một duyên cũ tan biến, ta học cách trân trọng duyên mới. Mỗi kết thúc đều là mở đầu cho một khởi duyên khác, giống như cánh cửa này đóng lại để cánh cửa khác mở ra.
Chúng ta không thể kiểm soát được ai sẽ đến, ai sẽ đi. Nhưng ta có thể kiểm soát thái độ của mình: đón nhận bằng từ tâm, buông bỏ bằng trí tuệ. Nếu biết buông, ta sẽ không còn bị ám ảnh bởi nỗi sợ mất mát. Ta sẽ có tự do để yêu thương trọn vẹn khi duyên còn, và mỉm cười tiễn biệt khi duyên hết.
Đời sống là một hành trình vô thường. Người đi qua đời ta không phải ngẫu nhiên. Mỗi người đều để lại một dấu ấn, một sự chuyển hóa, một cơ hội để ta trưởng thành. Và khi hiểu sâu nhân duyên, ta sẽ thôi trách rằng ai đó bỏ rơi mình, mà chỉ mỉm cười: họ đến đúng lúc cần đến, và đi đúng lúc cần đi.
Ai thuộc về bạn - sẽ ở lại. Và khi ấy, không cần cưỡng cầu, không cần níu kéo, ta vẫn có được sự bình an, vì đã hiểu rằng: tất cả đều là duyên.