GIA ĐÌNH

Vợ ơi, sao em mãi chưa chịu lớn!

11/10/2018 - 11:31

Nhiều khi mệt mỏi, tôi vẫn cố ra sức chiều em chỉ vì lo em dỗi hờn. Biết bao giờ em mới chịu lớn để cùng tôi xây đắp tổ ấm đây?

"Thật có phúc lấy được vợ ngoan!”, tôi đã nghe không dưới trăm lần những câu khen, lời chúc mừng đó trong ngày cưới của hai đứa. Quả thực tôi rất hãnh diện vì điều đó. Một gã trai ngoài 30, công thành, danh toại, lấy được vợ trẻ, hiền ngoan, kém tôi đến cả chục tuổi quả là phúc phần cho nhà tôi lắm. Chúng tôi yêu nhau qua mai mối, nên duyên chỉ sau 3 tháng hẹn hò. Gia đình em khá gia giáo, bố mẹ công chức và em lại là con gái duy nhất, được bố mẹ cưng chiều từ bé, vừa tốt nghiệp đại học xong, tôi cũng là mối tình đầu của em. Chính vì thế khi giới thiệu em với bố mẹ tôi, cũng như khi hai gia đình gặp nhau, mọi thứ mau chóng thuận lợi, được sắp xếp nhanh, đâu ra đấy.

Em đã là vợ và sẽ làm mẹ nhưng tính cách em vẫn mãi như một đứa trẻ (Ảnh minh họa)

Em đã là vợ và sẽ làm mẹ nhưng tính cách em vẫn mãi như một đứa trẻ (Ảnh minh họa)

Em về làm dâu, bố mẹ tôi đâm ra có thêm một cô con gái, em gái tôi có thêm một người chị đảm, tâm lý trong nhà. Tôi cứ nghĩ mình chẳng còn gì phải đắn đo, ấy vậy mà tôi lại phải lo nhiều hơn là những gì tôi luôn nhận được. Nguyên nhân là vì em hay hờn dỗi, đôi khi có những lý do vô cớ hết mức.

Ads by AdAsia   Là một giám đốc doanh nghiệp tư nhân, tôi phải bận trăm công nghìn việc, ấy vậy mà vợ tôi luôn áp đặt kẻng giờ về, giờ ăn, giờ ngủ, cứ như tôi là người đi làm công chức bình thường. Dù tôi đã nhiều lần phân bua cho những hôm về muộn do gặp mặt đối tác kinh doanh, hay do có cuộc họp muộn vì chiến dịch đẩy mạnh thị phần kinh doanh, em vẫn không hoàn toàn chấp nhận. Về đến phòng riêng là em lại khóc rưng rức trong chăn, trách tôi vô tâm khiến tôi mệt mỏi và bối rối hết sức. Nhưng nghĩ tới việc em khéo che đậy được nỗi lòng trước mặt bố mẹ tôi và em tôi, chỉ một mình trút lên đầu tôi thôi nên đành tặc lưỡi cho qua, xuống nước vì lý do vô cớ, chỉ mong em hết giận.

Được cái, dù giận tôi tới mấy nhưng trước mặt nhà chồng, em luôn tỏ ra hòa bình và yêu thương, chia sẻ với tôi. Nhưng hễ cứ đến khi nằm bên nhau là em lại làu bàu nhiều câu trách cứ đến khó nghe. Nào thì “Em biết em chỉ ngồi nhà ăn bám, nên thừa thời gian đi quan tâm tới người bận trăm công, nghìn việc đến quên cả vợ như anh”, hay là đập bộp vào tai tôi kiểu câu nói thẳng thừng: “Thôi anh đừng giải thích nữa, em đủ hiểu mà”…Vâng, hiểu rồi lại thút thít, hiểu rồi lại khiến tôi nặng đầu, nhiều lúc chỉ muốn cun cút xuống phòng khách ngủ, mà lại lo vợ giận thêm hoặc lo bố mẹ nghĩ có cãi vã gì.

Tôi cũng nghĩ đủ kế để xoa dịu vợ, khi thì lao vồ vập vào nàng và trao nàng nụ hôn đắm đuối như mấy gã trai trẻ cuồng nhiệt để chặn đứng những lời không muốn nghe. Khi thì cố sắp lịch nghỉ dưỡng vài ngày riêng tư bên nhau để cô ấy biết tôi vẫn yêu và luôn quan tâm đến vợ. Ấy thế nhưng, nàng được voi lại đòi tiên, lấn lướt hơn đến mức muốn cả kiểm soát điện thoại của tôi, việc này khiến tôi hết sức bực mình. Cứ mãi luẩn quẩn với việc chăm xao dịu sự dỗi hờn của vợ trẻ thế này, tôi thực chẳng khác gì bảo mẫu riêng hay con rối của em, như vậy còn đầu óc đâu mà làm việc nữa.

Mới cưới nhau nửa năm mà với tôi nó ngỡ dài như cả nửa thế kỷ. Mệt mỏi thì chất chồng mà tôi cũng chưa biết nên gỡ rối sao cho vừa lòng em. Để rồi đôi khi lại tự nhủ lòng than thở, “Vợ ơi, biết bao giờ em mới chịu lớn đây”.

Theo Ngân Anh/giadinhvietnam
Nguồn: https://giadinhvietnam.com/vo-oi-sao-em-mai-chua-chiu-lon-d134340.html
...