Điều gì xảy ra khi lòng lắng như mặt hồ?
Khoảnh khắc đẹp nhất không phải lúc trời cao không gợn mây, nắng vàng trải khắp lối, hay khi biển xanh phẳng lặng như tấm gương trời.
Khoảnh khắc đẹp nhất, thật ra, là lúc tâm người lắng lại như mặt hồ mùa thu: yên, trong, không vội vã. Ta vẫn đứng giữa đời sống ồn ào, nhưng bên trong, một dòng nước nhẹ đang chảy, không xao động bởi tiếng phố, tiếng đời hay những toan tính thường nhật.
Một chút gió nhẹ, một chút tĩnh lặng, một chút mộc mạc của đất đá… thế thôi mà đủ làm lòng người sâu như trời rộng. Bởi bình yên không đến từ việc đời hết sóng, mà đến từ chỗ ta học được cách không khuấy động mặt hồ nội tâm của mình.
Ảnh minh họa.
Ai cũng từng đi qua những ngày bão gió - những ngày mà một lời nói nhẹ cũng làm lòng ta nổi sóng, một biến cố nhỏ cũng khiến tâm rối bời. Nhưng những ai đã trải được vài mùa mưa nắng sẽ hiểu rằng, điều ta cần tu dưỡng không phải là thay đổi cả đất trời cho vừa ý, mà là chăm sóc được chính hơi thở của mình.
Có người hỏi: Làm sao để tâm an? Câu trả lời đôi khi rất giản dị: dừng lại một chút, nhìn ngắm lá rơi, nghe tiếng bước chân mình trên mặt đất. Để biết ta đang ở đây, trong khoảnh khắc này, không bị quá khứ kéo lôi hay tương lai lôi cuốn. Để nhớ rằng mỗi hơi thở là một món quà, mỗi buổi sáng thức dậy là thêm một dịp để sống tử tế, thương mình và thương người.
Trong đời sống, ta hay chạy theo những đỉnh cao, những điều lớn lao: thành công, danh vọng, những kế hoạch thật dài. Nhưng đôi khi, điều lớn lao nhất lại nằm trong những điều lặng lẽ: một buổi chiều rửa chén mà thấy lòng nhẹ tênh; một sáng ngồi nhâm nhi ly trà, nghe chim hót trên mái nhà; hay chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta nhận ra mình không cần phải hơn ai, chỉ cần hơn chính mình của ngày hôm qua - hiền hơn, lắng hơn, biết ơn nhiều hơn.
Phật dạy: “Tâm lặng thì trí sáng”. Tâm như mặt hồ phẳng lặng, mới soi được cả bầu trời. Còn nếu lòng luôn dậy sóng, thì dù trước mắt có bao cái đẹp, ta cũng chỉ thấy mờ mịt. Mỗi người đều mang trong mình một dòng hồ sâu, chỉ là lâu nay ta để gió đời làm mặt nước chao nghiêng. Hãy tập ngồi lại, đặt xuống những gánh nặng tự mình buộc vào vai, và mỉm cười với chính bản thân: “Ta đang tập bình yên”.
Không phải ai cũng đi chùa, cũng có thời gian thiền định mỗi ngày. Nhưng ai cũng có thể bắt đầu từ những việc rất nhỏ: đi chậm hơn một nhịp, nói nhẹ một câu, lắng nghe thêm một phút trước khi phản ứng. Khi lòng đủ lặng, ta sẽ thấy những điều tưởng như không thể hóa ra lại rất đỗi bình thường: tha thứ, bao dung, và buông bỏ.
Thế giới rộng lớn này, bóng tối và ánh sáng đan xen. Nhưng chỉ cần một ngọn nến nhỏ được thắp lên trong lòng, bóng tối sẽ không bao giờ là tất cả. Ngọn nến ấy chính là sự tỉnh thức - là khoảnh khắc ta nhận ra: cuộc đời quý giá không phải vì nó dài, mà vì ta biết sống sâu từng phút giây.
Hãy giữ cho mình những khoảng lặng giữa đời sống vội vàng. Không phải để trốn chạy, mà để quay về - với hơi thở, với nụ cười, với bản tính hiền lành vẫn nằm đâu đó trong ta. Để hiểu rằng, dù sóng gió ngoài kia có dữ dội đến đâu, một mặt hồ trong lòng - lặng và sáng - mới là nơi ta thật sự trở về.
Và khi tâm lắng như mặt hồ, ta không chỉ tìm thấy bình yên cho riêng mình, mà còn trở thành nơi người khác nhìn vào thấy ánh sáng. Vì bình yên, như ánh ban mai, không cần nói nhiều - chỉ cần hiện diện.
Hãy sống như mặt hồ: biết lặng để sâu, biết tĩnh để sáng, biết nhận để buông. Vì cuối cùng, điều đẹp nhất không phải là bầu trời không mây, mà là tâm người đủ rộng để ôm cả bầu trời vào trong.
Chúc bạn một ngày an yên - giữa đời sống này, và ngay chính trong lòng mình.

















133