Mỗi gương mặt đi qua đời tôi, dù chỉ thoáng chốc hay đồng hành dài lâu, đều là một mảnh ghép giúp tôi hiểu hơn về chính mình. Có người dạy tôi biết yêu thương, có người khiến tôi học cách buông bỏ. Có người cho tôi niềm tin, cũng có người để lại vết thương. Nhưng nhờ cả tin và tổn thương, tôi mới biết thế nào là trưởng thành.
Thời gian không cho ai tất cả, nhưng lại đủ hào phóng để trao cho ta cơ hội - cơ hội được sống, được sai, được sửa và được hiểu. Tôi từng sợ mất mát, từng tiếc nuối những điều dang dở. Nhưng càng đi, tôi càng nhận ra: không có gì thực sự mất đi; chỉ là thời gian mang nó sang một hình thức khác - một bài học, một kỷ niệm, một vết sẹo khiến ta biết trân quý hiện tại hơn.
Có lẽ, đó chính là món quà lớn nhất mà thời gian ban tặng: cho ta trưởng thành trong lặng lẽ, để mỗi khi ngoảnh lại, thấy lòng bình thản hơn hôm qua.
Cảm ơn thời gian, vì đã cho tôi biết rằng mạng sống ngắn ngủi và đời người vô thường. Những biến cố, chia xa, những lần tưởng như sụp đổ hóa ra lại là lời nhắc nhở: không có gì là mãi mãi, kể cả chính ta. Khi ta hiểu rằng mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng được sống, ta sẽ thôi hoang phí mình cho những điều vô nghĩa. Ta sẽ học cách lắng nghe một tiếng chim, ngắm một hoàng hôn, ôm một người thân mà không vội.
Ta sẽ biết dừng lại trước khi nổi giận, biết nói lời cảm ơn trước khi quá muộn, biết xin lỗi khi lòng còn đủ can đảm. Và hơn hết, ta biết dành thời gian cho những người thật sự thương - quý, thay vì mải miết chạy theo những thứ lấp lánh mà hư vô.
Có lúc tôi tự hỏi: nếu thời gian có thể nói, nó sẽ nói gì với ta? Có lẽ nó chỉ mỉm cười, bảo rằng: “Ta không lấy đi gì của ngươi cả. Ta chỉ giúp ngươi nhận ra điều gì xứng đáng để giữ”.
Những người từng bước qua đời ta, những mùa từng rơi trên vai, những vết xước ta từng oán trách… đều là dấu ấn của hành trình làm người. Không có chúng, ta chẳng thể thành ta của hôm nay - chín chắn hơn, lặng lẽ hơn, biết yêu thương và cũng biết giới hạn.
Thời gian làm ta mất đi tuổi trẻ, nhưng lại trả lại sự hiểu biết. Nó lấy đi những ngây thơ, nhưng bù lại bằng lòng bao dung. Nó khiến ta thôi tin vào những điều hoàn hảo, để rồi tin hơn vào điều giản dị.
Cảm ơn thời gian, vì đã để tôi hiểu rằng hạnh phúc không ở xa. Hạnh phúc là buổi sáng còn nghe tiếng chim hót sau cửa sổ, là chén cơm nóng mẹ nấu, là ánh mắt ai đó vẫn chờ mình về. Hạnh phúc không ồn ào, không rực rỡ, chỉ cần một trái tim biết ơn là đủ.
Tôi không biết tương lai còn bao nhiêu ngày để sống, nhưng tôi biết chắc một điều: từng ngày còn lại, tôi sẽ sống trọn. Sẽ làm những việc cần làm, nói những lời nên nói, và yêu những người xứng đáng được yêu.
Vì cuối cùng, tất cả những gì ta có chỉ là hôm nay. Thời gian sẽ vẫn trôi, và ta - dù muốn hay không - cũng sẽ già đi. Nhưng nếu mỗi ngày ta sống bằng sự tỉnh thức và lòng biết ơn, thì dù thời gian có lấy đi tuổi tác, nó cũng không thể lấy đi ý nghĩa của cuộc đời.
Cảm ơn thời gian, đã đi qua tôi - và để tôi kịp đi qua chính mình.
19
10
5
4
4
4