Bạn đã tha thứ cho chính mình chưa?
Trong cuộc đời, ai trong chúng ta cũng ít nhiều mang những vết thương. Có khi là những lời nói vô tình, có khi là sự phản bội, có khi là một mất mát khiến tim ta nhói đau...
Ta được dạy rằng phải học cách buông bỏ, học cách tha thứ cho người khác để lòng nhẹ nhõm hơn. Quả thật, khi buông xuống được một phần, ta thấy trái tim bớt nặng. Nhưng rồi, khi ngồi lắng lại, khi một mình đối diện với chính mình, ta nhận ra vết thương ấy vẫn chưa thật sự lành. Bởi ta quên mất một điều quan trọng: tha thứ cho chính bản thân mình.
Không ít lần, ta giận ai đó vì họ đã làm ta khổ, nhưng sâu kín hơn, ta cũng giận mình. Ta trách mình đã tin lầm người, đã quá yếu đuối, đã không đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ. Ta nghĩ nếu ngày ấy mình quyết đoán hơn, tỉnh táo hơn, thì đã không tổn thương như bây giờ. Thế là, thay vì chỉ oán giận người, ta còn chất chồng sự trách cứ lên chính mình. Và chính gánh nặng ấy khiến ta không thể thật sự hạnh phúc, cho dù ngoài miệng ta đã nói: “Tôi tha thứ cho họ rồi”.
Tha thứ cho mình là một hành trình khó khăn. Bởi nhìn ra lỗi của người khác thì dễ, còn chấp nhận sự vụng về của bản thân thì khó hơn nhiều. Ta thường khắt khe với chính mình, bắt mình phải hoàn hảo, phải mạnh mẽ, phải “đáng” được yêu thương. Chỉ cần lỡ một lần sai, ta vội dán cho mình nhãn “kẻ thất bại”. Nhưng sự thật là không ai trong chúng ta hoàn hảo cả. Sai lầm, yếu đuối cũng là một phần tự nhiên của đời sống. Nếu ta cứ mãi trừng phạt mình vì những điều đã qua, ta sẽ chẳng bao giờ có thể mỉm cười an lành.
Tha thứ cho mình không có nghĩa là quên hết lỗi lầm, mà là học cách nhìn chúng với con mắt bao dung. Ta biết mình đã sai, nhưng thay vì ghét bỏ, ta chọn học từ sai lầm đó. Ta nhận ra rằng chính những lần vấp ngã ấy đã dạy ta lớn lên, biết thương mình hơn, và cũng biết thương người hơn. Giống như một vết sẹo trên thân thể - nó không biến mất, nhưng khi ta chấp nhận nó, nó trở thành dấu ấn của trưởng thành, không còn là nỗi đau ám ảnh.
Khi ta biết ôm lấy bản thân, biết thì thầm với chính mình: “Không sao đâu, ta vẫn xứng đáng được thương”, thì lúc ấy trái tim ta mới thật sự được tự do. Từ sự tự do đó, tha thứ cho người khác cũng trở nên trọn vẹn. Bởi khi ta còn trách mình, tha thứ cho người chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Chỉ khi chấp nhận bản thân, sự tha thứ mới chạm đến tận gốc rễ của vết thương, và trái tim mới có thể thật sự bình an.
Tha thứ, xét cho cùng, không chỉ là món quà ta trao cho người khác. Nó còn là món quà ta dành cho chính mình. Khi ta tha thứ, ta mở ra cơ hội để sống nhẹ nhõm, thanh thản, không còn bị bóng tối quá khứ cầm giữ. Và trong sự thanh thản ấy, ta lại có thể yêu thương nhiều hơn, sống sâu sắc hơn.
Nếu hôm nay bạn còn mang trong lòng một vết thương chưa lành, hãy thử quay lại với chính mình. Hãy đặt bàn tay lên ngực, nhắm mắt và thở, rồi nói nhỏ: “Ta tha thứ cho chính ta. Ta chấp nhận những vụng về của ta. Ta xứng đáng được an vui”. Đó không phải là một câu nói giả tạo, mà là lời mở cửa trái tim. Lâu dần, bạn sẽ thấy trong mình có thêm sức mạnh, sự dịu dàng, và cả sự tự do.
Đời sống vốn ngắn ngủi và vô thường. Đừng để những oán trách, dù là với người hay với chính mình, cướp đi niềm vui sống. Tha thứ là một con đường. Con đường ấy có thể nhiều chông gai, nhưng chỉ cần ta kiên nhẫn đi, cuối cùng cũng sẽ mở ra vùng trời trong trẻo. Và khi ấy, ta sẽ thấy, hóa ra an lạc chưa bao giờ ở đâu xa - nó bắt đầu từ chính việc biết thương mình, tha thứ cho mình.
Bạn đã thật sự tha thứ cho chính mình chưa?
Nếu chưa, hãy bắt đầu ngay hôm nay, ngay trong giây phút này. Đó chính là món quà lớn nhất mà bạn có thể trao tặng cho chính mình, để được sống một cuộc đời bình an, tự do và tràn đầy yêu thương.

















180